Uncategorized

[Tu tiên OL] – Chương 20


Edit: Cây Nấm Nhỏ

__________________________

Chương 20: Tìm Tiểu Bảo

Ngạo Thiên: “Tại sao lại đưa đậu hũ có độc cho Hoán Y Nữ? Là vì không hy vọng con trai của Dương quả phụ được chữa khỏi sao? Chẳng lẽ con trai Dương quả phụ là chủ kiếm Huyền chúng ta đang tìm à?”

Khinh Nguyệt: “Hoán Y Nữ nhận được gà rồi thì đêm cất đi, chịu đói chịu khát chờ con trai về cùng ăn, đúng là quá cảm động.”

Mèo Đen: “Ánh mắt Hoán Y Nữ nhìn đậu hũ giống như dính kỹ năng ‘Mê hoặc’ của tôi vậy, meo~”

Diệp Chu: “Đội nhỏ che mặt không phải bị Độc Cô lừa tới nha môn rồi sao? Sao còn có người đưa đậu hũ tới?”

Thành viên đội nhỏ nhìn về phía Độc Cô Trác, chờ đợi suy đoán của y.

Độc Cô Trác hỏi Hoán Y Nữ: “Tiểu Bảo chừng nào về?”

Hoán Y Nữ nhìn gà ăn mày được đặt cẩn thận trên lò giữ ấm, rồi mới đáp: “Dương quả phụ bình thường xay đậu hũ vào sáng sớm, nó nếu cầm đậu hũ về chắc là đã trở về. Tiểu Bảo ngoan lắm, chưa bao giờ đi chơi lung tung, chắc là đi hái rau dại rồi. Hôm nay không cần rau dại, mấy vị thiếu hiệp có thể giúp ta tìm nó trở về ăn gà ăn mày không? Miễn cho đồ ăn ngon thế mà bị nguội.”

Lúc này nhiệm vụ mọi người lại nhiều thêm một cái ‘Tìm Tiểu Bảo’.

Sau khi nhận nhiệm vụ, mọi người rời khỏi nhà Hoán Y Nữ, Ngạo Thiên chỉ vào bản đồ nói: “Lần này còn tri kỷ thế, chỉ cho chúng ta địa điểm mà Tiểu Bảo thường xuyên hái rau dại nữa, đỡ phải kiếm NPC hỏi đường.”

Bọn họ tính đi về phía địa điểm hái rau dại, Độc Cô Trác lại mang đội đi hướng ngược lại.

“Anh đi đâu thế?” Ngạo Thiên hỏi.

Độc Cô Trác: “Tìm Dương quả phụ.”

“Hả? Nhiệm vụ cho bản đồ đi tìm nơi hái rau dại mà.” Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi.

Diệp Chu giật mình hiểu được ý của Độc Cô Trác, thay y giải thích: “Hoán Y Nữ cho rằng Tiểu Bảo đi hái rau dại bởi vì dĩa đậu hũ kia, nàng cảm thấy là do Tiểu Bảo mang về, nhưng mà đậu hũ đó không phải Tiểu Bảo mang về thì sao? Chúng ta không phải vừa mới đoán là năm người chơi của đội che mặt đưa tới à?”

“Có lý, như vậy nói không chừng Tiểu Bảo còn đang ở chỗ Dương quả phụ làm việc, làm tốt thì nhận phải đậu hũ có độc đem về cho Hoán Y Nữ, còn làm không tốt có khi gặp nguy hiểm không chừng!” Khinh Nguyệt bộc phát suy luận nói.

“Chắc không nghiêm trọng như cô nói đâu,” Diệp Chu kéo suy nghĩ muốn ra khơi của Khinh Nguyệt về “Nhưng mà có lẽ cũng có chút nguy hiểm. Mặc kệ thế nào, Tiểu Bảo ở chỗ Dương quả phụ thì độ nguy hiểm cao hơn, chúng ta nên tới nơi của Dương quả phụ trước đi.”

Mấy người sau khi thảo luận xong, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội tới quán đậu hũ của Dương quả phụ.

Lúc này đã 11 giờ, thời gian gần giữa trưa, Dương quả phụ sớm đã dọn quán về nhà, năm người phân công tìm NPC, hỏi xem nhà Dương quả phụ ở đâu.

Dương quả phụ rất có tiếng trong trấn, nhiều người biết nhà nàng ở đâu nhưng Ngạo Thiên, Diệp Chu và Mèo Đen đều tay trắng trở về, chỉ có Khinh Nguyệt và Độc Cô Trác hỏi được.

Khinh Nguyệt hỏi một NPC nữ, NPC kia liền chỉ đường chi tiết cho.

Độc Cô Trác gặp NPC còn lại thì được đáp: “Thiếu hiệp mặt mày chính khí, sẽ không phải đi khi dễ mẹ góa con côi, chắc là có chuyện quan trọng, ta đây liền chỉ đường cho ngươi.”

“Tại sao chứ?” Ngạo Thiên khó hiểu nói “Tôi và Khinh Nguyệt hỏi cùng NPC, nàng không nói cho tôi biết, ngược lại nói cho Khinh Nguyệt biết.”

Diệp Chu nói: “Có lẽ bởi vì giá trị chính nghĩa, vừa rồi tôi hỏi NPC thì họ nói ‘Dương quả phụ không phải loại người đó, ngươi đừng có mơ’. Tôi nghĩ nếu người chơi nam hỏi nhà Dương quả phụ sẽ bị nhóm NPC cho rằng có mưu đồ quấy rối, chỉ có người chơi nữ như Khinh Nguyệt và Độc Cô Trác có giá trị chính nghĩa cao mới được trả lời.”

Ngạo Thiên: “Có lý, xem ra trong trò chơi này, giá trị chính nghĩa và giá trị tội ác chính là mấu chốt hen.”

Nhà Dương quả phụ cách  quán đậu hũ không xa, đi vài bước là tới, đó là một nhà dân rất bình thường, có cửa lớn và vách tường rất cao, sân cũng lớn, bên trong có ba phòng, trừ bỏ phòng lớn và căn phòng bên ngoài phía Đông, thì phía Tây có một phường đậu hũ rất lớn. (*Phường là xưởng nhưng mình để phường cho nó có hơi cổ đại)

(*Khoanh tròn màu đỏ là phòng bên, phòng cánh. QT là sương phòng.)

Ngạo Thiên trực tiếp leo tường vào, bị Độc Cô Trác kéo lại.

“Mèo Đen đi trước.” Độc Cô Trác nói “Yêu tộc am hiểu ẩn nấp nhất, dù là người chơi hay NPC cũng không chú ý tới cậu.”

Trấn Chúc Long mèo hoang khắp nơi, cho nên không ai phân biệt cái nào là người chơi yêu tộc, cái nào là NPC cả.

“Biết chỗ lợi hại của tôi rồi ha.” Mèo Đen liếm liếm móng vuốt, nhẹ nhàng nhảy lên thành tường, vài cái đã lên tới đỉnh.

Động tác của cậu ta nhanh nhẹn, không tạo ra tiếng động, nếu trong đêm tối, quả thật là một sát thủ bóng đen.

Chân Mèo Đen đạp lên ngói nhà, không phát ra tiếng vang nào, đầu tiên cậu ta nhìn từ phòng chính, có một đứa nhóc hôn mê nằm trên giường trong phòng chính, trên trán đứa nhóc có một cái khăn chườm, sắc mặt ửng hồ như là bị bệnh.

Mèo Đen dùng hạc giấy truyền âm nói cho mọi người biết tình hình bên trong.

Độc Cô Trác phân phó: “Xem tình hình chắc là con trai có bệnh của Dương quả phụ, đi phòng khác nhìn thử xem.”

Mèo Đen đi tới phường đậu hũ, nơi đó có một con lừa đang ăn cỏ, không còn ai nữa.

Cuối cùng, cậu ta đi lên nóc nhà của căn phòng bên phía Đông, vuốt nhẹ nhàng đẩy ngói ra, âm thanh hơi lớn, chợt có một âm thanh mạnh mẽ truyền tới, quát: “Ai đó?”

“Meo~” Mèo Đen không hoang mang  kêu một tiếng.

Tên đàn ông cao lớn đội mũ che từ phòng bên phía Đông chạy ra, thấy trên nóc nhà có con mèo đen, cẩn thận trừng một lát, tựa như đang nhìn xem đây có phải là người chơi yêu tộc hay không.

Mèo Đen liếm móng, động tác thần thái đều y như con mèo.

“Chắc là… mèo thiệt đó?” Người nam đội nón nghi ngờ nói.

Mèo Đen khiến gã mất đi nghi ngờ, lại nghênh ngang rời đi trước mặt gã, nhảy ra ngoài vách tường, tụ họp với đám người Độc Cô Trác, mỗi một bước chân đều vô cùng tao nhã.

Trong lòng tên nam đội mũ lúc này mới yên tâm, trở lại trong phòng bên phía Đông.

Thấy gã vào nhà, Mèo Đen vội vàng phát tin tức: “Đậu móa! Đội nhỏ che mặt đủ năm đứa trong phòng, một đứa nhỏ hôn mê nằm trên đất, Dương quả phụ cầm dao khóc lóc.”

“Xem ra trong lúc chúng ta giúp Hoán Y Nữ giặt đồ, bọn họ đã phát hiện nhiệm vụ nha môn là giả, cũng nhận được nhiệm vụ chính thật rồi.” Diệp Chu nói “Có lẽ là phải đánh nhau thật.”

Trò chơi biết điều ghê, đối chiến của nhiệm vụ đầu mối chính không phải là NPC, mà là người chơi làm nhiệm vụ trái ngược.

“Từ từ, cái này đại diện cho việc nhiệm vụ đầu mối chính sẽ có hai kết cục, trò chơi phải chuẩn bị hai nội dung cốt truyện. Chúng ta là game thực tế ảo, không phải là RPG, chúng ta chi tiền cho mọi khung hình, mọi nhân vật và mọi hiệu ứng đặc biệt. Các người có biết hai cốt truyện là đốt bao nhiêu tiền không?” Ngạo Thiên đặt câu hỏi.

(*RPG: Role-playing game = trò chơi nhập vai.)

“Chính trò chơi muốn như thế mà, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước rồi tính.” Khinh Nguyệt vỗ Ngạo Thiên.

“Các người có mấy khối linh thạch?” Độc Cô Trác hỏi.

Thành viên đội nhỏ đều mở bao trữ hàng ra đếm, tổng cộng được 136 linh thạch hạ phẩm.

Độc Cô Trác: “99 linh thạch có thể bày ra trận Mê Tung, Mèo Đen bày trận.”

Bởi vì Độc Cô Trác quá mức hào phóng, y không dùng trận Mê Tung để kiếm tiền, mà là chế phục miễn phí cho từng thành viên trong đội, đội ngũ năm người toàn bộ bày trận, sau khi bày trận Mê Tung có thể hành động tự do bên trong.

Mèo Đen tuân lệnh, cầm 99 khối linh thạch vào viện.

Bọn họ bày trận không giống với Độc Cô Trác, dựa theo phương hướng để đặt nguyên liệu, sử dụng linh khí để mở trận.

Bọn họ có ngọc giản của Độc Cô Trác cho, trong ngọc giản ghi lại chi tiết để bày trận, Mèo Đen chỉ cần dùng 99 khối linh thạch, bấm nút ‘Xác nhận’ hiện ra trong ngọc giản, bị trừ 50% máu, 80% linh khí, trận pháp đã bày thành công.

Mèo Đen Ô Tất Mặc Hắc là người chơi duy nhất trước mặt được trải nghiệm hiệu quả của trận Mê Tung, cậu ta rõ ràng cảm giác quỷ đập tường trong rừng, đạo não giống như xuất hiện vấn đề, cho dù đi như thế nào cũng là lòng vòng tại chỗ.

Dùng gậy trúc để bày trận còn có hiệu quả như thế, không biết linh thạch hạ phẩm thì thế nào.

“Mèo Đen sức chiến đấu ban ngày không đủ, cậu phụ trách bảo vệ trận pháp, trận pháp cần tiêu hao linh thạch, cậu phải chú ý tình huống để bổ sung linh thạch.” Độc Cô Trác nói “Những người còn lại, đi theo tôi.”

Sau khi bày xong trận Mê Tung, trong sân bị sương mù bao phủ, thành viên đội nhỏ ở trong sương mù vẫn nhìn thấy rõ sự vật, người không hiểu trận Mê Tung thì sẽ nhìn thấy không ít ảo giác.

Mèo Đen dùng thuốc đỏ bổ máu và bình xanh để bổ sung linh khí, ghé vào nóc phòng chính, quan sát tình hình chiến đấu.

Độc Cô Trác và Diệp Chu sóng vai nhau bay lên, Diệp Chu bay lên không trung, tay giơ trường kiếm lên trảm một phát bể văng cánh cửa phòng bên phía Đông.

Mọi người: “……”

Thanh kiếm này của Diệp Chu có phải hơi bị lợi hại không? Nếu mà đem đi bán, hình như bán được rất nhiều tiền.

Cho dù trước mắt trong trò chơi chưa mở ra hệ thống trao đổi tiền tệ, thanh kiếm này cũng có thể lén giao dịch để trao đổi, nhưng mà tính mạo hiểm hơi cao.

Trước mắt những trang bị được coi là ‘cực phẩm’ của những người chơi khác thì thanh kiếm này của Diệp Chu tuyệt đối là thần binh lợi khí có sức công kích cực mạnh trong trò chơi.

Trong phòng bệnh, Dương quả phụ trong tay cầm dao, lắc đầu khóc lóc: “Không được, ta không làm được. Ta muốn cứu con trai nhưng cũng không thể làm tổn thương đứa nhỏ khác được đâu.”

“Nàng ta nói dai thiệt, nếu không chúng ta giúp nàng ra tay đi.” Quỷ tộc Giáp trong đội che mặt không kiên nhẫn nói.

Cương thi nói: “Nhiệm vụ là muốn chúng ta mê hoặc Dương quả phụ ra tay, không phải chúng ta ra tay. Hơn nữa trong trò chơi này không cho phép người chơi làm ra chuyện đó với NPC, rất máu me, không êm ái.”

Ma tộc Giáp: “Chúng ta mà có yêu tộc làm trung gian là được rồi, yêu tộc có kỹ năng Mê hoặc, có thể khống chế Dương quả phụ ra tay.”

Ma tộc Ất: “Mày nhắc tao mới nhớ, chúng ta có thể ra ngoài nhờ cứu viện tới, liễu yêu canh cổng hình như cũng mạnh lắm, chúng ta có thể mượn một cành cây.”

Mấy người trong này nói chuyện tào lao, bỗng toàn bộ phòng bên vỡ vụn, sương mù bao vây bọn họ.

“Ai đó?” Quỷ tộc Ất quát.

Cho dù bị đám người Diệp Chu đánh úp, đội nhỏ che mặt vẫn phản ứng cực nhanh, ma tộc Ất lấy ra đạo cụ ném lên trời, một miếng vải đen bao trùm ngoài sân, che đi ánh nắng mặt trời.

Chiến trường lập tức tối sầm, quỷ tộc Giáp Ất cũng biến mất thân thể, ẩn núp trong sương mù chờ công kích.

Khinh Nguyệt, Ngạo Thiên và Diệp Chu trực tiếp chống lại ma tộc Giấp Ất và cương thi, bọn họ ỷ vào hiểu biết đối với địa hình trận Mê Tung, không chút che giấu đánh tới, đi đứng cực kỳ ảo diệu, đội nhỏ che mặt lảo đảo trong sân, suýt coi đồng đội là kẻ thù mà đánh.

Chỉ tiếc là màn đen che ánh mặt trời, lực công kích của đám người chơi Diệp Chu bị giảm mạnh, lực phòng ngự của đối phương lại tăng không ít, đánh một lát mà chỉ rớt chút xíu máu.

Trần chiến này phải đánh thật mãnh liệt!

Chương tiếp

Bình luận về bài viết này