Edited

[Tu tiên OL] – Chương 50


Edit: Cây Nấm Nhỏ

_________________________

Chương 50: Chiêu binh mãi mã

Độc Cô Trác vui vẻ đồng ý, giơ tay ra với Diệp Hạm: “Đưa cuộn tranh tôi xem.”

Diệp Hạm lấy ra một cuộn tranh, Độc Cô Trác lo lắng nó là pháp bảo tà đạo này đó, xem bên đường không cẩn thận lại làm tổn thương NPC, y nhận lấy cũng không lập tức mở ra mà tìm một tửu lâu trong thành Cửu Xuyên, thuê một phòng, lúc này mới cẩn thận mở cuộn tranh ra.

Diệp Chu nhích tới gần xem, thấy trong bức tranh cuộn tròn vẽ vô số mỹ nam mỹ nữ, quần áo lỏng lẻo nhưng không lõa lồ, ngồi bên hồ uống rượu.

Người trong tranh quả thật rất đẹp, nhưng Diệp Chu xem góc nghiêng của Độc Cô Trác, cảm thấy người trong đó không bì kịp người này.

Độc Cô Trác nói: “Anh có biết những người trong tranh đang làm gì không?”

“Thì.. Người cổ đại dạo chơi ngoài thành, ăn cơm dã ngoại?” Diệp Hạm nói “Công ty của chúng ta khi mở sự kiện cũng thường làm như thế.”

Diệp Chu nhẹ nhàng chọt cánh tay của Diệp Hạm: “Anh họ, à ờ… Trò chơi này có cơ chế thổ bỉ, nếu có liên quan tới bạo lực, tình dục, máu me thì hình ảnh toàn bộ bị đánh mã, anh có biết vì sao khi anh vào trong bức tranh lại thấy một đống mosaic không?”

Diệp Hạm: “……”

Độc Cô Trác lại nói: “Người đời nghe nói bỏ âm bổ sương, liền nghĩ tới người tu tà đạo tu luyện thải bổ, nam tử lấy nữ tử làm lô đỉnh, nữ tử cũng sẽ tìm nam nhân làm lô đỉnh, mà trên thực tế, âm dương hài hòa mới là điều đúng đắn, nếu như đơn độc thải một phương đều tạo thành trường hợp quá dư dương khí hoặc quá thặng âm khí. Cho nên đa phần người tu tà đạo của giới Tu chân đều tu thuật thải bổ, chính là nam nữ đều có thể.”

“Phụt!” Diệp Chu đang uống trà cũng phun ra.

Diệp Hạm rất ít khi xem tiểu thuyết võ hiệp hoặc tu chân, đối với những lời của Độc Cô Trác, có những từ như ‘lô đỉnh’ ‘thuật thải bổ’ gì đó anh ta còn không biết.

Nhưng từ trong ngữ cảnh có thể đoán được ý mà Độc Cô Trác muốn nói, nụ cười thong thả trên gương mặt anh ta cứng lại, khó khăn hỏi: “Cho nên, hệ thống thông báo tôi tu luyện một người hai người là chỉ…”

Độc Cô Trác trầm trọng gật đầu: “Đương nhiên là số người thải bổ.”

Diệp Hạm: “…… Nam có nữ có?”

Độc Cô Trác ý bảo Diệp Hạm vươn tay, hai đầu ngón tay y khoác lên cổ tay của Diệp Hạm, một luồng chân khí rót vào trong cơ thể anh ta dạo quanh một vòng, Độc Cô Trác gật đầu nói: “Âm dương điều hòa, không xuất hiện tình trạng đơn âm hoặc đơn dương, công pháp tu luyện cực kỳ cân đối.”

Biểu tình của Diệp Hạm hiện lên chút xấu hổ, quyết đoán nói sang chuyện khác: “Trước không đề cập tới đàn ông, thế những NPC kia chọi trứng gà vào ta là vì…”

Độc Cô Trác: “Đương nhiên vì anh chưa tới kỳ Trúc cơ, không thể thu lại hơi thở của mình, khí âm tà không tự giác mà lộ ra, chọc người ganh ghét. Nhưng hiện tại anh đã Trúc cơ, thu hồi hơi thở vào, thật ra có thể giả bộ làm người đoan trang.”

Diệp Hạm đập bàn nhảy dựng: “Gì mà giả bộ làm người đoan trang, tôi chính là người đoan trang đó! Đây là cái trò chơi gì thế, thanh danh trong sạch nhiều năm của tôi, làm sao lại… Không chỉ tu luyện nữ, còn tu luyện… nam?”

“Tu luyện loại tà thuật này thật ra không phải không có chỗ tốt,” Độc Cô Trác nói “Sở dĩ anh có thời gian để đi tới đi lui trong hai khu luôn ngày và luôn đêm để buôn bán vật phẩm, tất nhiên vì tu luyện tâm pháp tà đạo đơn giản, chỉ cần nhấn vào vài người trong cuộn tranh là được, tiết kiệm thời gian đánh quái, hiệu suất cực cao.”

Diệp Hạm nghe hai chữ ‘hiệu suất’ mới hơi tỉnh táo lại.

Diệp Chu cũng sợ anh họ mình chịu kích thích quá lớn tới mức bỏ game, hắn an ủi: “Anh họ, anh đã mở ra rồi, cái này… Thật ra cũng đâu xảy ra chuyện gì, chỉ là một đống mosaic mà thôi. Người chơi chọn chơi tà đạo cũng vì muốn thể nghiệm cảm giác trở thành mosaic mà thôi… Nếu anh không chấp nhận được… có thể xóa acc, đừng có mà xúc động phút chốc mà nghỉ chơi nha.”

Diệp Chu vì bộ dạng kiếm ngàn vạn lượng bạc của Độc Cô Trác làm cảm động, hắn không khỏi âu sầu về số tiền lớn như thế, hôm nay thấy thủ đoạn kiếm tiền của anh họ mình, chốc lát cảm thấy có lẽ anh họ không cần tài khoản ‘bẩn’ như thế, nhưng mà chắc chắn phải tham gia môn phái của bọn họ, đây là nhân tài mà bọn hiệu thiếu thốn nhất!

“Để tôi bình tĩnh chút.” Diệp Hạm ngồi xuống trước bàn rượu, một tay cầm vò rượu lên, bưng lên uống ‘ọc ọc’.

Trong trò chơi không thể say thật, chỉ có loại cảm giác lên men mà thôi, đúng là thích hợp để mượn rượu giải sầu.

Sau khi tự mình trút cạn hai bình rượu, Diệp Hạm nghe Độc Cô Trác nói: “Trước kỳ Trúc cơ, dung mạo của anh sẽ đặc biệt bóng loáng. Nhưng sau kỳ Trúc cơ, mặt mày anh sẽ thiên hướng về tuấn mỹ, càng ngày càng giống những danh sĩ phong lưu trong sách cổ thời Ngụy Tấn.”

(*Bóng loáng hay du nị: mô tả cuộc sống không sạch sẽ, không đứng đắn và thiếu lịch sự của một người nào đó)

Diệp Hạm: “Thật hả?”

Độc Cô Trác gọi một tiểu nhị bưng mặt gương tới, tiểu nhị nhanh chóng đứa tới một tấm gương cao nửa người, trong trò chơi tuy bối cảnh là cổ đại, nhưng là trò chơi tiên hiệp cũng không quản gương đồng cổ đại mơ hồ hay gì, khi tiểu nhị lấy ra là gương do người tu chân luyện thành, không biết làm bằng chất liệu gỗ gì, soi người cực kỳ rõ ràng.

Diệp Hạm đứng trước gương ngắm trái nhìn phải, phát hiện tướng tá của mình đúng là tuyệt đẹp, mềm mại nhưng không ẻo lả, giơ tay nhất chân đều có cảm giác phong lưu, so với trước kia đúng là hơn nhiều.

Chờ khi Diệp Hạm soi đã, Độc Cô Trác mới sai tiểu nhị cất gương đi, rót cho Diệp Hạm một chén rượu: “Cho dù tu luyện thuật thải bổ, tuy nhiên phong lưu khác với hạ lưu.”

“Nghĩa là sao?” Diệp Hạm biết rõ mình vào cuộn tranh tu luyện vô số lần, cho dù xóa acc cũng không gạt bỏ sự thật việc mình đã làm — không đúng, anh ta rõ ràng có làm cái gì đâu — chẳng qua muốn nghe Độc Cô Trác giải thích chút thôi.

Độc Cô Trác: “Anh tình tôi nguyện, sau khi làm việc xong tặng về chân nguyên gọi là phong lưu, mà lợi dụng tâm pháp để mê hoặc NPC bình thường, làm xong vài ngày nạn nhân sẽ không thể sống tiếp vì thiếu nguyên khí, là hạ lưu.”

“Thế tôi thuộc loại nào?” Diệp Hạm hỏi.

“Tranh cuộn này đúng là bí tịch của người tu luyện tà đạo lưu lại, mỹ nhân trong tranh cũng không thật sự tồn tại, đi vào tu luyện vốn chỉ là giấc mộng hoàng lương, không coi là hạ lưu. Nhưng nếu như anh dùng công pháp này mê hoặc người chơi hoặc NPC, thì chính là hạ lưu.” Độc Cô Trác đáp.

“Tôi không có, tôi không có, tôi vẫn thành thật tu luyện trong cuộn tranh, thế may rồi.” Diệp Hạm vội vàng phủ nhận.

Diệp Chu cũng nói: “Nếu chỉ là giấc mộng, tỉnh lại đều là mosaic, thế cũng là tốt lắm rồi, đúng không?”

Độc Cô Trác khẽ gật đầu, Diệp Hạm cũng dần chấp nhận cái hố hại người này do trò chơi đặt ra này.

Đợi cảm xúc của Diệp Hạm dịu lại, Độc Cô Trác nói: “Vấn đề lớn hiện tại là sau này anh lựa chọn môn phái như thế nào, anh đã nhập tà đạo, môn phái chính đạo Huyền Thiên tông sẽ không nhận anh, nếu như anh vào môn phái tà đạo Huyết Viêm Minh, bọn họ thật ra cũng có thể thu anh, nhưng về sau nếu anh ở môn phái tu luyện sẽ càng nhìn tới nhiều mosaic hơn, hơn nữa bọn họ sẽ ép anh tổn thương NPC hoặc người chơi, cái danh người xấu này, tổn hại nguyên khí người mà còn tăng giá trị tội ác.”

“Thế chẳng lẽ tôi chỉ còn một con đường là xóa tài khoản luyện lại lần nữa sao?” Diệp Hạm nhớ lại tư thái của bản thân trong gương, hơi tiếc.

“Không cần như thế.” Độc Cô Trác nói “Tôi với Diệp Chu cũng không gia nhập môn phái, chuẩn bị khai tông lập phái, loại tình huống này của anh cũng có thể tự nghĩ ra tâm pháp, làm một tu sĩ tà đạo độc lập đặc biệt. Giữa tà đạo làm nhiều việc ác, giá trị tội ác vô số, anh có thể làm danh sĩ phong lưu, không làm chuyện cắn rứt lương tâm.”

“Thành lập môn phái nghe cũng có lý đó.” Diệp Hạm nghe lời nói của Độc Cô Trác “Nhưng tự nghĩ ra tâm pháp, tôi không đọc tiểu thuyết tu chân, phim truyền hình cũng ít xem, phải tự nghĩ ra kiểu gì?”

“Tất nhiên là dùng lý luận lấy tiền sinh tiền của anh, nghĩ ra một bộ thuật song tu thích hợp.” Độc Cô Trác nói “Cuộn tranh này người bên trong tuy rằng là giả, nhưng cứ thải bổ nhưng thế cũng không thể hỗ trợ anh qua cấp 40. Nếu như vừa tu luyện vừa nuôi dưỡng, ngày sau có khi bọn họ sẽ trở thành thực thể, thậm chí bước ra khỏi bức tranh trong thời gian ngắn, trở thành công kích của anh.”

Diệp Hạm: “……”

Anh ta kéo em họ qua một bên, nói bên tai Diệp Chu: “Tiểu Chu, cậu không biết người này có kỹ năng tẩy não hơi bị mạnh sao? Tôi thế mà bị cậu ta thuyết phục rồi!”

Diệp Chu nghi ngờ nhìn Diệp Hạm: “Anh động lòng có phải vì Độc Cô Trác nói rằng mỹ nhân trong tranh có thể bước ra ngoài không? Nếu em là một người yêu người qua trang giấy, thấy mỹ nam mỹ nữ từ trong bức tranh đi ra em nhất định sẽ kiên trì chơi trò chơi này.”

“Đương nhiên không phải, tôi là loại người này sao?!” Diệp Hạm kháng nghị “Với lại cậu nói nhỏ chút, cậu ta nghe được bây giờ.”

“Nếu anh không phát nói chuyện riêng thì nói nhỏ cỡ nào anh ấy cũng nghe được.” Diệp Chu hạ giọng đáp.

Diệp Hạm: “…….”

Nếu Độc Cô Trác đã nghe được, anh ta chỉ có thể sửa sang lại quần áo, thẳng sống lưng nói “Tôi chỉ cảm thấy luyện lại một tài khoản khác thật sự không hiệu suất và tu luyện lại cũng lãng phí tài nguyên, nếu đã tạo thành tổn thất, chẳng bằng tìm cách bù lại. Cho nên… Thành lập môn phái có yêu cầu gì, làm thế nào mới có thể tự nghĩ ra kỹ năng?”

Cũng chỉ có tay mơ như Diệp Hạm mới hỏi ra vấn đề thế này, giống như Diệp Chu và những người chơi lâu năm, so với bất kỳ ai đều biết nghĩ ra một bộ tâm pháp phải khó khăn cỡ nào, tự nghĩ ra hoàn toàn là hy vọng xa vời.

Có lẽ chắc là người không biết thì không sợ chăng.

Độc Cô Trác nói: “Chỗ này của tôi thật ra có một bộ tâm pháp thuật song tu, tôi khắc vào ngọc giản, anh cầm đi nghiên cứu một chút, có cái gì không được, thì hỏi tôi… Quên đi, tôi cũng không giúp gì được. Tôi chỉ có thể giúp anh giải thích chút vấn đề khó khăn về tu luyện, nhưng cụ thể như thế nào thì anh cần trao đổi với người trong bức họa mới được. Còn phần lập môn phái, những chuyện khác không cần anh nhọc lòng, chỉ có ngàn vạn lượng bạc là làm tôi đau đầu.”

“Một ngàn vạn… Tuy rằng nhiều nhưng nhìn giá cả hàng hóa của thành Cửu Xuyên thì không phải là không thể kiếm được, trong trò chơi này lạm phát rất mạnh, kiếm tiền không khó.” Diệp Hạm nói.

“Một khi đã thế, lời này của chúng ta coi như xong. Tôi tin tưởng các hạ là quân tử, lại là huynh trưởng mà Diệp Chu kính nể, đương nhiên không lật lọng, đúng không?” Độc Cô Trác hỏi.

Diệp Hạm vươn tay: “Tôi biết cậu dùng Tiểu Chu để khích tướng tôi, khiến tôi không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng mà không sao, cái bánh lớn bức tranh này cậu đưa tôi rất hài lòng, so với những người quản sự trong công ty tôi, năng lực tẩy não của cậu còn giỏi hơn, cậu làm nổi lên hứng thú và hiếu thắng của tôi, tôi đồng ý hợp tác với cậu.”

Độc Cô Trác học anh ta bắt tay, mỉm cười nói: “Anh họ lấy tiền sinh tiền Độc Cô Trác theo không kịp, có anh gia nhập môn phái, chắc là không bao lâu chúng ta có thể thành công rồi. Đúng rồi, chỗ này của tôi có chút đan dược, anh họ… Hay là gọi anh là anh Viễn Hàng đi, anh Viễn Hàng xem chút cách dùng của đan dược này, bán như thế nào giá cả ra sao, toàn bộ để anh quyết định.”

Dứt lời y lấy tất cả các loại đan dược ra đưa cho Diệp Hạm, cũng không sợ anh ta lấy thuốc trốn mất.

Diệp Hạm nghĩ rằng loại đan Trúc cơ có thể tăng kinh nghiệm này số lượng không nhiều lắm, ai ngờ Độc Cô Trác từ trong thắt lưng trữ vật lấy ra một lọ rồi một lọ, đầy ắp cả bàn, rốt cuộc có bao nhiêu viên thế!

Thấy Độc Cô Trác đưa mình nhiều thuốc như thế, trong lòng Diệp Hạm âm thầm bội phục quyết đoán của y, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho em họ, lấy kỹ năng tẩy não của người này, Tiểu Chu chắc là bị ăn sạch sành sanh!

___________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Độc Cô Trác: Thật ra người bị ăn sạch sành sanh là tôi.

Bình luận về bài viết này